Trang

Chủ Nhật, 30 tháng 8, 2015

Truyện - Xóm đường tàu - Quán nước

 Cứ vào cái tầm này, cũng chả biết thói quen đã hình thành từ bao giờ tôi lại ném sách vở vào 1 góc, với lấy bao thuốc nhăn nheo trên bàn và đi xuống, ra khỏi phòng trọ. Trời tối, thảng hoặc có hôm lác đác vài ngôi sao cũng không làm cho cái xóm đường tàu này thêm sáng sủa. Nhà trọ nằm ở một góc xóm ,cạnh một con đường nhỏ lổm ngổm những ổ gà chỉ đủ cho một chiếc xe công nông cải tiến đi qua. Có lẽ cái con đường ấy sẽ mãi lặng lẳng sống nếu như không có một đường tàu cắt ngang. Vô tình nó tạo lên một cái ngã tư, giữa một con đường dài vô tận mà tôi chưa bao giờ được đi,được biết. Và một là con đường đã quá quen thuộc ,nhàm chán và ghồ ghề. Vô tình, tôi đang ở một căn nhà là một phần của cái ngã tư ấy.
 Băng qua đường tàu là quán nước của chị. Ở một góc của cái ngã tư ấy, nó cũng sẽ mãi mãi là một cái ngã tư tối tăm nhất cái thành phố này, nếu như không vô tình có một quán nước nhỏ. Dưới ánh sáng leo lắt, đỏ quạch của ngọn đèn, trong cái kiot mà chưa một lần tôi có dịp được nhìn nó mở của ngành đường sắt, là nơi tôi gặp chị.
 Cuộc đời,theo như tôi luôn cảm nhận, đó là một dãy dài những câu chuyện vô tình nối lại với nhau. Cũng như sự vô tình khi tôi quyết định theo học ngành văn,bỏ mặc những lời khuyên của mẹ hay răn đe của bố. Từ bé tôi đã là một học sinh giỏi toán. Tôi tin tưởng là mình không có năng khiếu cũng như dòng máu văn nghệ trong người. Nhưng với tôi, đó là một sự giải thoát. Khi mà cuộc đời cũng vô tình với mình ,thi những con số lạnh lẽo kia không làm cho tôi thấy hạnh phúc. Tôi trốn vào những câu truyện nửa thật, nửa giả, nửa đau thương, nửa hy vọng. Tôi gặp ở đó Thạch Lam, con người tràn đầy tình cảm trong những câu chữ tưởng như vô tình. Ông đã gieo vào tâm hồn một thằng con trai nhạt nhẽo, một nam sinh viên khoa văn, những giai điệu dặt dìu chả bao giờ kết thúc.
 Chị đến xóm đường tàu sau tôi, khi những con tàu đã thưa dần theo thời gian, khi những cơn gió đầu mùa chông chênh trên ngọn đèn hiu hắt, chị đến, và ngồi ở đó. Đằng sau cái bàn tre nhỏ đựng dăm chai nước đã phai theo màu bụi, một phong thuốc loại rẻ tiền nhất, vài cái cốc đã úa vàng vì cặn chè bám vào. Chị thấp hơn tôi cả cái đầu, một mái tóc nhuộm nâu, dài và không mượt mà, khuôn mặt có nét gì đó làm tôi liên tưởng đến hình ảnh của mấy cô gái trong những bộ phim đen trắng mà thi thoảng vào dịp gì đó, tivi hay chiếu lại. Theo như những gì sau này tôi nhớ lại, đó là một khuôn mặt mang tính cổ, rất hay thấy trên phố nếu tôi sinh ra vào những năm 45. Rồi ở cái thế ky 21 này, khuôn mặt ấy lại trở nên hiếm và đẹp một cách lạ thường.
- Chị cho em bao thuốc.
- Cậu Thạch nghỉ giải lao đấy à. Uống nước không em?
- Vâng, cho em một ly trà như mọi hôm.
 Cái điệp khúc ấy từ một tuần nay đã trở lên quen thuộc vào tầm này. Tôi xuống quán chị, châm một điếu thuốc. Trong khi chị từ từ bỏ vài viên đá vào cái cốc thuỷ tinh đã cũ, gạn cho tôi nửa cốc trà rồi mới cho thêm một phần nước lọc. Cuối cùng chị cho vào ít nước chanh cho thêm mùi. Cũng chả có gì đặc biệt, ở đây người ta trồng chanh nhiều lắm, nên trà cũng cho thêm một ít cho nó thơm. Nhưng với tôi, nó lại có một ý nghĩa khác. Cái ly trà này cũng như cuộc đời con người ta vây, có đắng, có chua. Có sự lạnh lẽo của những viên đá, để rồi lại cũng trôi đi theo dòng nước, nhạt nhoà...
 Tôi có thói quen ngồi nhâm nhi ly nước, đốt vài điếu thuốc và thi thoảng nhìn chị. Tôi chả bao giờ hỏi chị bao nhiêu tuổi, chả bao giờ hỏi chị từ đâu đến, cũng không quan tâm đến cuộc sống của chị. Với tôi, chị cũng chỉ là một người như bao nhiêu người khác xuất hiện trong xóm đường tàu này, họ sống yên lặng, bình thản. Ấy mà chỉ đi dọc theo con đường này hơn cây số nữa, sẽ là một bức tranh hoàn toàn khác. Đôi khi tôi tự hỏi những con người này đã bao giờ đi đến phố chưa, hay họ có cần đi đến phố không. Nhưng theo suy nghĩ về xã hội trong văn học của tôi, thì thông tin dù ra có muốn biết hay có ý định biết hay không, đều theo một con đường nào đó sẽ đến với ta. Có lẽ những con người ở xóm đường tàu này cũng thế.
 Lẽ dĩ nhiên, những thông tin về chị cũng thế.
 Chị tên An, cái tên gợi cho người ta về sự yên bình và nhàn nhã. Chị không phải quê ở đây, ở một nơi nào xa lắm, chả biết. Nghe đâu mãi về hướng Tây của mảnh đồng bằng Bắc Bộ. Chị nghỉ học ra Hà Nội làm ăn, rồi chả biết vì sao mất hết vốn. Không muốn về quê, chị đến nhà bà cô, mở quán trà đá rồi nghĩ cách làm ăn tiếp.
- Ra cô An là cháu bà Tâm. Thế có định làm gì chưa.
-
- Vậy cũng chồng con đi chứ, cũng sắp quá rồi còn gì
-
 Tôi cũng chỉ nhớ mang máng câu chuyện này của chị với một bà đi bộ buổi tối vào uống chén nước. Đấy, những cái câu chuyện nó cứ vô tình đến đem theo những thông tin của chị. Tôi ngồi, không cười, cũng không nói gì. Tôi nghe, để nó vô tình tồn tại trong bộ nhớ của mình.
 Bất chợt, có tiếng còi tàu văng vắng, tôi biết đã đến gần 10h rồi. Giờ này tàu sẽ chạy qua xóm. Ngày nào cũng vậy.

Thứ Hai, 2 tháng 6, 2014

[Mintaro&Live]Một cuộc trò chuyện hay là những tâm sự của rượu

 Quán いまいも座 của anh Hải

 Tiện thể chen vào một chút quảng cáo cho quán này.Anh Hải shacho ,một trong ba người anh em đã cùng với mình ròng rã 2 năm sống mòn mỏi tại tòa báo 蔵敷 ngày nào .Nhớ cái ngày đầu tiên đến N ,2h sáng dậy đi phát báo ,nó khổ cực.Nói thật là hồi ấy mà đi một mình một nơi ,không điên thì cũng tâm thần .May sao có mấy anh em ở với nhau ,vật chất thì khổ như nhau thôi ,ăn nhau có cái tinh thần nó vui vẻ ,đỡ cực .Thời gian ấy ,có chết cũng không quên được .Các anh bây giờ ai cũng đã thành công ,anh Hải bây giờ làm manager 3 quán ăn Nhật tại Hà Nội .Quán 58 Phạm Huy Thông này thực sự bia ngon ,đồ ăn ổn ,lần nào đến cũng được giảm giá :D Có cái anh Hải tuyển mấy em xinh xinh hơn tý thì anh em cảm ơn nhiều lắm :))
 Chúc cho anh ngày càng thành công!

 Đó là một câu chuyện cũng vui thôi ,với một ông bạn người Nhật ,đã ở Việt Nam gần chục năm .Ông anh này đã từng làm việc cùng rất nhiều công ty đủ các ngành nghề ,nhưng nhiều nhất là IT .Hiện giờ ông đang có
một nhóm sinh viên nhỏ trong trường Thăng Long ,chuyên nhập data cho các trang web ở bển .Ngoài ra ông ý cũng tham gia những khóa giảng dạy trong trường cũng như ở các trường khác .Về cơ bản ,ông là một trong những người Nhật đầu tiên đến Việt Nam .Và câu chuyện của 2 anh em xoay quanh 2 vấn đề :

1.Những người Nhật đến Việt Nam thời gian gần đây
- Nói thật, em là em éo thích mấy người Nhật gần đây đến Việt Nam lắm bác ạ. Về cơ bản thì em công nhận là họ cũng tốt nhưng thấy kiểu họ cũng không hẳn là tốt 100%
- Chú nghĩ thế là chuẩn cmnr ,anh cũng thấy như thế. Thế anh hỏi chú ,chú nghĩ gì về việc người N bọn anh sang VN chứ không phải Tàu hay Mã Lai ,Miến Điện
- Hơ ,chắc tại VN là đất nước tươi đẹp ...
- Con khỉ, câu này phần 2 chú nói rồi mà. Thực ra là vì bọn anh thấy kiếm được tiền ở VN. Các chú cứ nghĩ là bọn anh giúp không.Không có chuyện đấy đâu.Cái gì nó cũng có lợi của nó. Nếu không có người VN bọn anh có thể kiếm ở những nơi khác.
- Ồ..
- Chứ còn VN là đất nước hiếu khách, môi trường tốt, giá nhân công rẻ, bla bla ... chém hết đấy chú ơi
- Ra rứa
- Còn về con người VN, giỏi thật nhưng mà ...
- Mà sao?
--> Mời đọc câu chuyện số 2

2.Suy nghĩ đầu tiên của người Nhật về người Việt
- Bây giờ tao hỏi mày ,nếu mà VN phát triển hơn N thì VN có support cho N không ?Có cấp ODA các kiểu không ?
- Lượn ,các anh còn bao nhiêu việc phải làm .Các bác ở trên còn phải lo bao nhiêu việc ,hơi đâu lo cho đất nước các chú :D
- Đấy ,thế bây giờ anh giả sử chú có công ty ,cần người N vào giúp đỡ ,anh vào làm cùng chú .Đến lúc chú to rồi ,tự lực rồi thì tính sao?
- Dạo này bên em hơi khó khăn ,chắc không giữ nổi bác nữa .Mấy việc bác làm hộ bọn em cảm ơn ,phần việc còn lại của bác ,em cho mấy thằng đệ nó làm tạm .Sau này có dịp lại mời bác ...
- Định mệnh ,chú nói không khác gì cái bọn XXX nó nói với anh .Xưa nó cần thì nó ngọt ,giờ nó ổn r ,nó không cần mình nữa ,nó mời khéo mình đi.
- Nói thế thôi ,chứ em nghĩ là bác đen...
- Chú nói thế ... éo nào!Anh nói thật ,người N bọn anh dù làm hay không làm vs các chú ,trong đầu luôn có một suy nghĩ ,phải gọi là căn bản.
- Gì thế bác ,VN là đất nước tươi đẹp à?
- Đẹp cái con khỉ .Luôn nghĩ là 信頼できないな、ベトナム人!
- Thế sao các bác còn sang với bọn em làm gì ???
--> Quay về câu chuyện số 1

 Cụ Tú ngày xưa hay chửi .Cụ chửi khéo lắm ,bằng thơ .Cho nên mình cho đấy là một phong cách chửi trí thức .Anh Chí cũng chửi ,nhưng chửi kiểu bình dân .Thơ thì mình nhớ là ngày xưa mình có 4 câu :

Tổ tiên dựng nước Văn Lang
Cha ông giữ nước đã ngàn năm nay
Giặc nào bén mảng đến đây
Tàu thuyền chiến hạm phơi thây cọc ngầm

Còn chửi bình dân thì phải có rượu .Hôm nay uống rượu ,ngồi chửi thế thôi chứ thực ra thì mình cũng vẫn là người Việt ,và mình cũng vẫn đang làm việc với người Nhật ,kể cả mới đến hay đến lâu rồi .

 Đúc kết lại cho câu chuyện này ,vốn dĩ cũng chả có gì .May ra có một câu ,ấy là về chữ  LỢI .Có lợi thì làm ,nhiều lúc người ta nói là vụ lợi .Cơ mà những ông vụ lợi sẽ là những ông giàu và sướng, cho nên mới bảo là vụ lợi là một nghệ thuật .Người không biết thì không nói làm gì ,chỉ trách mình biết nó là một nghệ thuật mà lại không chịu học ,hay là không có năng khiếu trong môn nghệ thuật này .

 Nói gì đi nữa ,mai anh vẫn phải đi làm !

- 2014/06/02 By S T T H - 

Thứ Bảy, 31 tháng 5, 2014

[Mintaro&日本語]Bạn tập đọc tiếng Nhật như thế nào (p1)

Hôm nay là một ngày chủ nhật đẹp trời.Và không có  lý do gì mà bài viết blog thứ hai lại không phải là một cái gì đó về tiếng Nhật. :))
Và có thể coi là quà 1/6 cho các bạn trẻ Nam,Huấn,Mập... đang có một chút đam mê với tiếng Nhật ...

にほんごがすきです!

Vẫn biết là tiếng Nhật của mình còn rất bình thường ,để nói về việc luyện đọc với các bạn đang học trong các khoa tiếng Nhật của các trường đại học thì quả thật là múa rìu qua mắt thợ.Chưa dám nói đến các thầy cô dạy tiếng Nhật ,từ các thầy cô ở những trung tâm nhỏ đến các thầy cô trong trường ,chẳng may đọc bài này sẽ cười mình...
Cơ mà , mình muốn chia sẻ với các bạn bắt đầu học tiếng Nhật về một chủ đề giản di nhất


LÀM THẾ NÀO ĐỂ NÓI TIẾNG NHẬT HAY

Và cái điều mà ai cũng nói là như sau:

1.ゆっくり読んでいいんです
 Hãy đọc thật từ từ thôi nhé...
 Mình biết một số bạn học tiếng Anh giỏi , học tiếng Việt giỏi , chém gió như thần.Xin lỗi , mình chém gió cũng kinh lắm đấy.Nhưng lời khuyên đầu tiên mình nhắn gửi ,đấy là hãy đọc thật từ từ.Như cái cách mà tivi hay nói là... hãy sống chậm.
 Đôi lúc ,mình nói cũng nhanh.Đó là lúc mình mất bình tĩnh ,cảm thấy thiếu tự tin nhất.Nói nhanh để cho người ta không kịp nhận ra mình nói sai.Và sau đó mình nhận ra là nó thật sai lầm.Người nghe đôi khi sẽ không kịp hiểu mình đang nói gì ,và đôi lúc họ bỏ qua những chi tiết quan trọng nhất ,dẫn đến hiểu sai vấn đề.Nếu chỉ là một cuộc trò chuyện thông thường thì không sao ,nhưng nếu là một cuộc phỏng vấn ,một buổi làm việc thì ...
Thế nhé,hãy sống chậm ...

2.正確に読むことが大切です
 Việc đọc đúng từ là cần thiết...
 Có thể cái này là điều mà ai cũng biết là phải làm ,nhưng không phải ai cũng làm được.Tại sao ngày xưa các cô giáo phải luyện cho chúng ta đọc không bị ngọng? Phải phân biệt (n,l) hay (s,x)...
 Đó là vì chúng ta cần phải diễn đạt chính xác những gì mà chúng ta muốn nói.
 Mình ví dụ bạn muốn nói từ はし
     し -> bạn đang nhấn âm vào chữ thứ 2 nó sẽ là cây cầu
 はし  -> bạn đang nhấn âm vào chứ thứ 1 nó sẽ là đôi đũa
 Và ngoài ra trường âm các kiểu nữa,dễ gây ra nhầm lẫn...
 Vậy phương châm của mình là gì ?Tránh tối đa việc sử dụng những từ kiểu này (cái kiểu có từ cùng âm khác nghĩa hay là trường âm khó ).Hãy thay thế bằng những từ khác.Như trong ví dụ trên mình sẽ dùng
ばし(cây cầu) hay là dùng thêm các từ khác đi kèm vào tùy từng hoàn cảnh như 割り箸(loại đũa ăn nhanh) hay フォックスか箸(dĩa hoặc đũa)
 Tuy nhiên,hãy cố gắng đọc đúng nhé!

3.元気な声で読むことも大事です
 Quan trọng nhất là hãy đọc thật to...
 Mình vẫn nhớ ngày đầu tiên vào làm ,bài học đầu tiên người ta dạy cho các nhân viên mới là hãy đứng thẳng ,đọc thật to mấy câu chào ,cảm ơn ,xin lỗi...Lúc ấy mình không hiểu là tại sao phải làm như thế.Đến bây giờ thấy thật là đúng.Đúng quá ấy chứ :))
 Nói sao nhỉ ,bạn phải nói thật to.Đơn giản nhất là theo như khoa học ,khi đứng thẳng ,nói to thì âm thanh phát ra sẽ chính xác hơn ,rõ hơn và hay hơn.Còn nói một cách khác ,khi nói to thì người ta sẽ dễ nhận ra mình nói sai ở đâu và sẽ sửa cho mình.Đừng lo nhé ,vì người Nhật không bao giờ cười theo một ý nghĩa xấu khi thấy bạn nói sai tiếng của họ đâu ,họ sẽ sửa cho bạn.
Đừng ngại ,hãy hét tiếng Nhật vào mặt tôi!

Vậy thì với mớ lý thuyết như trên ,mình sẽ có gì cho các bạn .Hãy đọc 20 câu sau đây theo 4 level
1.20の文を全部合格する。
Thường thôi ,hãy đọc hết 20 câu sau
2.1~20までの文を間違えず読む。
 Được đấy ,đọc đúng 20 câu này
3.1~20までの文を間違えず、しかも3分以内で読む。
 Ngon ,đọc 20 câu trong vòng 3 phút ,và tất nhiên là phải đúng
4.1~20までの文を間違えず、しかも1分以内で読む。
 Thánh cmnr ,đọc chuẩn 20 câu trong vòng 1 phút 

Nào,start nhé...

1 あら、また、あかいはたがあがった。かった、かった、あかがかった。
2 さわやかなあさ、あたたかなあさだ。はながさいた。まっかなばらが、ぱっとさいた。
3 あさのさかなはたかかったから、かわなかった。
4 かわからあがったカッパさんは、さらがかわいたから、あたまがなかなかはたらかなかった。
5 あおなっぱ、あかなっぱ。あかなっぱ、あおなっぱ。
6 いせいのいいいしゃさま。
7 いいじまいししちろうさんに、おれいをいいにいきなさい。
8 ぬきにくいくぎ、ひきぬきにくいくぎ、くぎぬきでぬくくぎ。
9 うたいたかったうたは、うたいてがうたったのでうたわれなかった。
10 このコイ、ヒゴイ、ここにきい。ヒゴイもあおいコイも、しろいコイもよっといで。
11 きこりぎりごりきをきりに、きこりのこどももきをきりに、のこぎりのおとごりごりごりごり。
12 とうきょうとっきょきょかきょく
13 うちのきゃくは、よくかきくうきゃくだ。となりのきゃくもよくかきくうきゃくだ。
14 あかガッパ、ガッパ。あおガッパ、あかガッパ。
15 なしのしんとなすのしん。なすのしんとなしのしん。
16 このたけがきにたけたてかけたのは、たけたてかけたかったから、たけたてかけたのです。
17 なまむぎ、なまこめ、なまたまご。
18 どじょう、にょろにょろさんにょろにょろ、あわせてにょろにょろろくにょろにょろ。
19 ぼうずが、びょうぶに、じょうずに、ぼうずのえをかいた。
20 でんせんびょうよぼうびょういんよぼうしつ

Và các bạn đừng cho là mấy câu trên chỉ là chém nhé ,nó có nghĩa cả đấy :> Và mình sẽ update spec tiếng Việt vào phần hai

Chúc các bạn học tiếng Nhật vui vẻ
- Một buổi sáng chủ nhật By S T T H -

今日より、ブログを始めます!

今日より、ブログを始めます!

一応、日本語で書くんですが、変な日本語もあるはずだと思います。

ただ…
世の中に、
楽しいときもあり、寂しいときもある
笑顔もあり、涙もある
幸せな思い出もあり、悲しい思い出もある

ですので…
まず、ここで自分なりになりたい。